Giọng bạn có vẻ ngà ngà say trong điện thoại, lời nói phản phất một nỗi buồn. Tôi xuống vội cổng trường ngồi với bạn bên quán nhậu cạnh cổng trường. Bạn gọi tôi xuống để báo tử cuộc tình gần suốt 4 năm sinh viên tươi đẹp của bạn. một mối tình bắt đầu từ ngày đầu tiên bạn bước chân vào cổng
trường đại học tới giờ gần bước chân ra khỏi cổng trường thế mà chia tay.
Tôi
cũng chẳng an ủi được bạn nhiều tôi chỉ biết ngồi uống với bạn cho như vơi bớt nỗi buồn. bạn ngục ngay tại bàn nhậu, tôi dìu bạn
về phòng ,còn tôi về lại ký túc. Tự dung tôi muốn
ngắm nhìn ban đêm yên tĩnh của một thành phố sôi động. Tôi ra ban công của ký túc xá ngồi
nhìn xa xăm nhìn những bóng dèn led của
những ngôi nhà cao chọc trời với đủ màu sắc sặc sỡ. nhìn ánh đèn của những chiếc xe máy lầm lũi chở công nhân đi
làm
về đêm, như những ánh sao nơi chân trời xa xăm. Tôi ngồi suy nghĩ miên mang trôi về phía cuối chân trời bất chợt bắt gặp kỷ niệm lấp ló nhìn tôi qua chùm phượng vỹ đỏ. Phải chăng tình yêu muôn đời là dấu chấm hỏi ? là chiếc bóng mà ta mãi miết duổi theo.
Sau
hơn một tháng bạn lại gọi điện thoại cho tôi giọng
tràn đầy vui vẻ rủ tôi xuống căng tin uống nước. Bạn giới thiệu bạn gái mới của bạn, một người con gái thật
đẹp người mà bạn đã theo đuổi cả tháng nay với
giọng điệu rất hãnh diện. tôi nghe và cười với niềm vui của bạn, để rồi đêm về trằn trọc với với câu hỏi: “cần bao lâu để quên một mối tình”. Một cái quay lưng,
một ngày, một tháng, một năm hay là lâu hơn nữa. Tôi không tìm ra câu trả lời. Chỉ mới đây thôi bạn cùng với người yêu cũ còn say đắm bên nhau hầu
như trưa nào cũng ăn cơm cùng nhau thế mà giơ đây bạn đã mở lại trái tim cho người con gái mới.
Bạn là người nhanh quên hay tôi là
chàng trai dại khờ chỉ biết sống bám vào ký ức buồn. dại khờ khóa chặt trái tim tội
nghiệp để nuôi dưỡng một bóng hình dã mờ
xa, bóng hình một người con gái thời
cấp ba mà tôi chưa dám nói lời yêu. Vậy ai là người hạnh phúc ? bạn
hay tôi ?
Khi
tôi viết những dòng này thì bạn
lại gọi diện cho tôi. Giọng nói của bạn sao mà xa xăm
mơ hồ thật khó tả.